Wednesday, September 23, 2020

Sponsor letter

Some of our sponsors stay in touch with the students they have been helping and when in Vietnam meet up with them. It warms our hearts that there is this lovely meaningful connection. 

This is a letter from Tham's ssponsor to her, with the Vietnamese following the English:


Hello Tham

How quickly time passes.  Hard to believe that it was 12 months ago last week that we met for lunch and a lovely talk in Hanoi.  And then I got that beautiful letter from you, to which I am only now getting around to replying.  Naughty me   .  So much has happened since then.  And not just in your life and mine; the whole world has changed with the effects of the Covid virus.

I hope you and your loved ones are all well.  It seems from here that Vietnam has done a very good job in containing the virus.  I hope it is still ok in Hanoi.  Australia is going quite well compared to a lot of other places.  It helps us being just one country on a big island.  Our government has strict rules in place limiting travel in and out of the country, and even between some provinces.  This has limited the spread, after people returning home from overseas early in the pandemic brought it home with them.

Here in Darwin, in the north of Australia, where I live, our Premier closed the borders of our Province way back in February, which proved to be very wise.  We have had no local transmission at all.  We are now able to travel to some other parts of Australia and I am hoping to go and see two of my daughters, who live in other provinces, very soon.  Unfortunately international travel is not allowed and I don’t know when I will get to see all my lovely friends in Vietnam again.  I miss it so much.

You said in your letter that you were in an internship and expecting to get a permanent appointment.  I hope that all worked out for you and that you are happy in your job.  Also you were graduating in June.  Did the ceremony go ahead with the virus around?  I would have loved to be there had it been possible.  Your Mum must be so proud of what you have achieved.  And you have set a very good example for your sister, who I believe is also now studying hard and doing well. 

Thankfully my family are all well.  I have three daughters and two stepsons.  They are all now in their forties and have families of their own, which means I have six grandchildren, four boys and two girls.  The youngest is named Ivy, and she is just five years old.  Ivy has her old grandfather doing whatever she wishes.  My family jokes to me that when Ivy tells me to jump I say “yes and how high?”  We have a lot of fun together.

As a parent it has made me very happy that all five of my children did quite well at school and have gone on to have good jobs and be able to provide well for their own families.  My eldest daughter is a school teacher and the other two are both scientists, one working for the local government in the Fisheries Department and the other at a hospital in Western Australia.  My eldest stepson is a journalist and works as the media relations manager for a national football club.  The other works part time in the office of a member of the provincial government; but is kept busy caring for his wife who has physical disabilities as a result of a serious car accident about twenty years ago.  And they still have two young sons at home, so he is a very busy man.

I am attaching a page with a few photos of family and around my home in Darwin.  

Hopefully I will see you again some day.  I have told family members about you and they may come looking for you to say hello if they get to travel to Vietnam some time in the future.  I hope you have a happy and healthy life and wish you all the very best of luck.

Lời chúc tốt nhất.


Chào cháu Thắm,

Thời gian trôi qua nhanh quá. Thật khó để tin rằng đã 12 tháng trôi qua kể từ ngày ông và cháu ăn trưa và trò chuyện cùng nhau tại Hà Nội. Và sau đó ông nhận được từ cháu một lá thư rất dễ thương mà đến bây giờ ông mới có dịp hồi âm. Rất nhiều thứ đã xảy ra kể từ hôm đó. Không chỉ trong cuộc sống của cháu và ông, cả thế giới đã thay đổi dưới ảnh hưởng của đại dịch Covid. 

Ông hi vọng cháu và gia đình cháu đều khỏe. Có vẻ như Việt Nam đã và đang làm rất tốt công tác phòng chống dịch. Ông hi vọng ở Hà Nội cũng vậy. Úc vẫn đang tiến triển tốt so với nhiều nơi khác. Điều này giúp mọi người ở đây được sống trong một đất nước trên một hòn đảo lớn. Chính phủ có những qui định nghiêm ngặt nhằm hạn chế việc đi lại trong và ngoài nước, và thậm chí là giữa một số thành phố. Điều này giúp hạn chế sự lây lan, sau khi những người từ nước ngoài trở về nhà trong đại dịch và mang theo bệnh. 

Tại Darwin, phía bắc nước Úc, nơi ông đang sống, Thủ hiến của ông đã đóng cửa biên giới của thành phố vào tháng hai, điều này được cho là rất khôn ngoan vì ở đây không có bất kì ca nhiễm nào trong cộng đồng. Bây giờ mọi người ở đây có thể đi du lịch đến những vùng khác của Úc và ông đang hi vọng sẽ sớm gặp lại hai cô con gái của ông đang sống ở những thành phố khác. Rất tiếc, du lịch quốc tế chưa được phép và ông không biết đến khi nào ông mới có thể gặp lại những người bạn của ông ở Việt Nam. Ông nhớ họ rất nhiều.

Cháu có nói trong thư là cháu đã đi thực tập và mong được nhận vào làm nhân viên chính thức. Ông hi vọng những điều cháu mong trở thành sự thật và cháu hài lòng với công ciệc của mình. Lễ tốt nghiệp đại học của cháu vào tháng 6 vừa qua có được diễn ra trong tình hình dịch bệnh này không? Ông đã mong là ông đã ở đó vào ngày cháu nhận bằng tốt nghiệp. Chắc là mẹ cháu đã rất tự hào về những gì cháu đạt được. Cháu cũng đã tạo được một tấm gương tốt cho em cháu, người mà ông tin rằng đang học hành rất chăm chỉ và rất tốt.

Rất may gia đình ông vẫn khỏe. Ông có 3 con gái và 2 con trai riêng. Tất cả đều đã ngoài 40 và có gia đình riêng, nghĩa là ông có 6 đứa cháu, 4 trai và 2 gái. Đứa cháu nhỏ nhất tên là Ivy, và con bé mới được 5 tuổi. Ivy có một người ông làm tất cả những gì con bé muốn. Các con ông hay đùa với ông là nếu Ivy bảo ông nhảy thì chắc ông sẽ nói là “Vâng, nhảy cao bao nhiêu?”. Tất cả mọi người có rất nhiều niềm vui khi bên nhau.

Với tư cách là một phụ huynh, ông rất vui khi cả 5 đứa con của ông đều học khá tốt ở trường và đều có công việc tốt, có thể chu cấp tốt cho gia đình chúng. Cô con cả của ông là một giáo viên và 2 đứa còn lại đều là nhà khoa học, một đứa đang làm cho chính quyền địa phương Sở hải sản và người kia làm cho một bệnh viện ở Tây Úc. Con trai riêng lớn của ông là một nhà báo và làm giám đốc quan hệ truyền thông cho một câu lạc bộ bóng đá quốc gia. Đứa còn lại làm bán thời gian trong văn phòng của một thành viên chính quyền cấp tỉnh, nhưng vẫn bận rộn chăm sóc cho người vợ bị khuyết tật do tai nạn xe hơi nghiêm trọng xảy ra 20 năm trước. Chúng cũng có 2 đứa con trai nhỏ ở nhà, vì vậy nó là một người đàn ông rất bận rộn. 

Ông có gửi kèm hình gia đình ông và nhà của ông ở Darwin trong thư này.

Hi vọng sẽ sớm gặp lại cháu. Ông có kể cho gia đình ông nghe về cháu và tất cả mọi người đều mong chờ gặp cháu nếu đến Việt Nam. Ông hi vọng cháu có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc và chúc cháu gặp nhiều may mắn.

Lời chúc tốt nhất.


Sunday, September 20, 2020

Phuc Le 2010

Back in 2010 we were helping many girls in this Catholic community of Phuc Le to stay in school and complete their education. Being a Catholic community, most had large families with a high school drop out rate. Families generally considered that a girl should marry as soon as possible and bear children. This attitude was a challenge for us to deal with sometimes. One particualr family with this attitude would not allow their very bright daughter to have a university education, but wanted her helping in the family business and in the family way sooner than later.  She was distraught about this fixed opinion, but that is what happened.

All the girls in this community completed school and many did have a university education, except for two sisters who we were very fond. Mum had abandoned the family due to extreme poverty and dad's alcholism. An aunt took on the responsibility of the care of granddad and the cildren. She was an uneducated rice farmer and every day was a struggle to put food on the table. Although we paid for the girls education and contributed to food, she wanted them working to remove this daily burden.  They both finished secondary school, but then went to work. 

Sometimes with sponsorship and food support provided we can't always accomplish our CEF wishes one hundred percent. Fortunately we were able to help all the others graduate from high school at least. 

These photos are by Shanti Burn. 









 

Tuesday, September 15, 2020

A love for volunteering ~ Letter translation by CEF's Thuy Tran

Nga, a grade10 CEF student, shared her interesting experience of volunteering during the Covid-19 pandemic in Hoi An in her letter to her sponsor: 

‘I hope this letter finds you and your family fine. Covid-19 has affected many people around the world and I hope it doesn’t affect your area too much. I also would like to say thank you very much for caring for our family and supporting us during this difficult period. 

In Hoi An, we have had a long period of quarantine because there were many positive Covid-19 cases in our local communities. All people have followed the government’s directives, staying at home to protect themselves and to prevent the pandemic continuing. During that time, The Ho Chi Minh Communist Youth Union has had many activities to take part in on Covid-19 prevention and control efforts together with our health authorities. Being a member of the Youth Union, I am very happy and willing to volunteer when they need us. Many members wanted to join their activities, and I was so happy and proud to be chosen. After doing health checks and being trained in how to protect ourselves from Covid-19, I attended many activities since the end of July. 



I helped them in cooking for people who were staying at the quarantine sites, giving food support to communities which were contagious quarantine areas, where they strictly stopped transportation between different communities, and also stopping and checked the temperature of people travelling from one area to another to prevent the spread of Covid-19. As well as that we also checked the temperature of students when they went back to school. I also would like to send you some photos about my volunteer work.’

Tuesday, September 1, 2020

Suong, a sad story, but with hope ~Guest blog by CEF's Thuy Tran


Suong’s family lives in one of the poorest remote villages in Phuoc Son district. In this village, most of the people are alcoholics and are all related to each other. Many husbands and wives are cousins. Almost everyone does farming. They plant vegetables, collect wood, honey, and wild vegetables in the forest for their family and then share with their relatives if they have too much. Suong's parents can't make any money because they are alcoholics. There is nothing in their house except for clothes and a few kitchen items which look like they haven’t been used for a long time. Because the soil is not suitable for planting rice, the Government supports them with enough rice to eat, but the alcoholics exchange it for rice wine. When they are hungry and need a meal, they go to their relatives who have food. Over the last three years Suong's parents got worse as they have been drunk every day and haven’t worked much which makes Suong and her sister not want to stay home anymore. Suong moved to live with her aunt's family while her sister went to live with granny's family in the same village.

Suong is one of five students in the village who continues their studies at high school. During the academic year, she stays at the school dorm as it takes her two and a half hours from home to school by motorbike. Most of the young people in her community just finished their secondary school education or some just primary school education. They all believe that it is expensive to go to high school and they can't afford it. Suong told them about her experience and that it doesn’t cost much money to go to high school. Sadly, no-one believes her because she has a cousin who works in construction in the lowland and sometimes gives her US$8.70 when he visits home. Suong is determined not to live at home, and continue her education, as she loves going to school and wants to be a literature teacher in the future.

(Name changed)
(Photos show the row of houses where they live and Suong)